Người dịch: Whistle

“Tam Nương, mau nói, đây là họa do một mình con gây ra, chẳng lẽ con muốn chúng ta chết theo sao?”

“Tam tỷ!”

“Tam muội, ta xin muội, tẩu tẩu của muội vừa mới có thai…”

“Hu hu…”

Nhất thời, cả sân trở nên hỗn loạn, có người tức giận, có người cầu xin, còn lại là khóc lóc, bất lực.

“Đủ rồi!”

Liễu Tam Nương nghiến răng, run rẩy:

“Từ xưa đến nay, trung hiếu khó toàn vẹn, các người cho rằng ta nói ra, hắn sẽ tha cho các ngươi sao? Hắn đang lừa các ngươi! Hơn nữa, ta đã hứa với Tần đại ca, tuyệt đối sẽ không bán đứng bọn họ.”

“Ồ…”

Liễu Tam Nương vừa dứt lời, người Liễu gia liền ồn ào.

Tiếng quát mắng không ngừng vang lên, ai nấy đều kích động, thậm chí có người còn muốn xông lên cắn Liễu Tam Nương.

Ngay cả mẹ cô ta, ánh mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng.

“Tam Nương, bọn họ là bạn con, còn những người ở đây mới là người nhà của con, chẳng lẽ con vì bạn mà không cần người nhà sao?”

“Ta không thể phản bội bạn bè!”

Liễu Tam Nương vẻ mặt kiên quyết, ngẩng đầu nhìn Chu Giáp:

“Ác tặc, ta ở đây, muốn chém muốn giết tùy ý, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước ngươi!”

“Hừ…”

Chu Giáp cười khẩy, hình như hắn không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này:

“Thú vị.”

Chu Giáp phất tay:

“Thả người Liễu gia ra.”

“Cái này…” Bùi Cách do dự, sau đó gật đầu:

“Vâng.”

Đám ám vệ lập tức thu tay, lùi lại một bước.

“Đa tạ đại nhân!”

“Đa tạ đại nhân!”

Liễu Nguyên Trung càng bò đến gần, liên tục dập đầu, đầu đập xuống đất, “bịch bịch” vang lên:

“Đại nhân yên tâm, Liễu mỗ nhất định sẽ phái người lục soát xung quanh, tìm ra đám “bạn xấu” của con tiện tỳ này cho ngài.”

Liễu Nguyên Trung nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ.

Ánh mắt nhìn Liễu Tam Nương càng thêm dữ tợn, nếu như không phải vì ả đàn bà này, Liễu gia sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

“Tốt.” Chu Giáp gật đầu:

“Ta cho ngươi một ngày.”

Chu Giáp giơ một ngón tay, lạnh lùng nói:

“Một ngày sau, nếu như không tìm được người mà ta muốn, Liễu gia, diệt môn.”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Người Liễu gia vừa mới thoát nạn, đang vui mừng, nghe vậy liền đứng hình, cơ thể cứng đờ, trong lòng lại tràn đầy sợ hãi.

“Ta tin tưởng ngươi có thể làm được.” Chu Giáp bước đến gần, vỗ vai Liễu Nguyên Trung:

“Dù sao, tin tức đều nằm trong tay người Liễu gia các ngươi.”

“…”

Liễu Nguyên Trung run rẩy, nhìn Liễu Tam Nương, lửa giận trong mắt như thể thực chất, sau đó, ông ta căm hận gật đầu:

“Đại nhân yên tâm, ta có cách khiến cho ả tiện tỳ này nói ra.”

“Vậy thì tốt.”

Chu Giáp gật đầu, định xoay người rời đi, bước chân hắn lại dừng lại, nghiêng đầu nhìn hai người phụ nữ ăn mặc như nha hoàn bên cạnh Liễu Tam Nương:

“Hai người này là ai?”

“Bẩm đại nhân.” Liễu Nguyên Trung đáp:

“Bọn họ là nha hoàn bên cạnh con tiện tỳ này, chắc là cũng biết gì đó.”

“Nha hoàn?” Chu Giáp mỉm cười:

“Nha hoàn bát phẩm sao?”

Chu Giáp vừa dứt lời, sắc mặt hai người phụ nữ liền thay đổi, một người trong số đó nhảy lên, vung tay áo, vô số kim châm bay tán loạn.

Kim châm sắc bén, có thể “xuyên kim phá thạch”.

Lúc này, kim châm bắn ra, không chỉ tấn công ám vệ, mà còn có cả người Liễu gia, đồng thời, cô gái kia hét lớn:

“Bạch Phượng, chạy mau!”

“Chạy?”

Chu Giáp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái, ánh mắt lạnh lùng:

“Chạy được sao?”

Chu Giáp xòe năm ngón tay, kình khí gào thét, tập trung, kim châm xung quanh như thể đâm vào vật nặng, bắn ngược trở lại, nắm đấm của Chu Giáp cũng đánh về phía cô gái.

“Rầm!”

Một quyền, mặt đất trong phạm vi mấy mét gợn sóng.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ lấy cả sân sau, rất nhiều người bị đánh bay, hai cô gái đang chạy trốn cũng loạng choạng ngã xuống.

“Vèo!”

Chu Giáp vung tay áo, hai “mặt nạ” bị lột khỏi mặt hai người phụ nữ.

“Hử?”

Nhìn thấy dung mạo của hai người phụ nữ, Chu Giáp không khỏi nhướng mày.

Những người khác cũng nín thở.

Ngay cả Bùi Cách, người có tính cách lạnh lùng, sau khi nhìn thấy dung mạo của một người phụ nữ, cũng không nhịn được phải “giật mình”, trong mắt là vẻ kinh diễm.

“Con nha đầu này xinh đẹp thật đấy.”

Chu Giáp cười lớn:

“Giải xuống, tối nay, Chu mỗ ta sẽ “đến”.”

“Vâng!”

Ám vệ đáp.

Trong đám đông, hai người ăn mặc như người hầu nhìn nhau, nhân lúc hỗn loạn, lặng lẽ chạy ra ngoài.

“Bạch Phượng là người trong lòng của Tần công tử, tuyệt đối không thể để cho họ Chu kia “dính vào”, mau chóng truyền tin, bảo bọn họ đến cứu người.”

Nam Yên cốc.

Từng bóng người xuất hiện ở cửa cốc, nhìn vào trong.

“Cừu Bá Uy mắc bẫy rồi.”

Vi Cừu nheo mắt, cười lạnh:

“Lần này, ta xem lão ta chạy đường nào?”

Nhìn xung quanh, tâm trạng Vi Cừu rất tốt, một cảm giác nắm chắc phần thắng xuất hiện trong lòng ông ta.

Lần này, có ba thống lĩnh Giao Nhân, năm đầu lĩnh thủy phỉ Vân Tùng, còn có cao thủ của Chính Khí đường, Huyết Đằng lâu, cộng thêm bọn họ.

Nhiều cao thủ mai phục như vậy, cho dù là Lôi Bá Thiên, e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn!

“Ngươi có chắc là Lôi Bá Thiên sẽ đến không?” Một người lạnh lùng hỏi:

“Bên kia, bọn họ đang chiếm ưu thế, chỉ cần tiếp tục là có thể đánh bại Thiên Thủy trại, ông ta thực sự sẽ bỏ qua thắng lợi để đến cứu Cừu Bá Uy sao?”

“Nhất định.” Vi Cừu gật đầu:

“Lôi Bá Thiên là người “trọng tình trọng nghĩa”, ông ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Cừu Bá Uy chết.”

“Mọi người!”

“Chuẩn bị xong chưa, đợi đến khi Lôi Bá Thiên đến, chúng ta sẽ liên thủ với trại chủ, nhất định phải giữ chân ông ta, để cho ông ta biết sự lợi hại của chúng ta.”

“Phập phập…”

Một con chim giống như quạ bay qua ngọn cây, đậu vào lòng bàn tay một người.

Người đó lấy thư được buộc ở dưới chân quạ, mở ra, sắc mặt liền thay đổi, nhảy tới một căn nhà ở phía xa.

Dưới mái hiên trong sân, có mấy người đang tụ tập, chờ đợi.

Người cầm thư vội vàng chạy đến, nói:

“Tần đại ca, không ổn rồi, Tam Nương không thể nào chạy thoát, Bạch cô nương cũng bị họ Chu kia phát hiện và bắt giữ.”

“Cái gì?”

0.66296 sec| 2411.859 kb